
Mười mấy năm căng tìm mưa nắng muôn phương Những ngón tay khô quên che trời khát vọng Cánh buồm mơ Cánh buồm mơ Dật dờ khói sóng Mẻ lưới chiêm bao đánh cạn biển đời Cùng gió ôm đàn vỗ nhịp sao rơi Thây kệ vầng trăng khỏa thân phơi ánh vàng len lén Tôi ném cả hồn tôi vào đáy sâu hò hẹn Mong một lần tay chạm ngọc dã tràng Nhiều khi muốn hóa thân thành một chiếc lá bàng Đỏ hết cỡ cho mùa đông nhân tình bớt xám Lại e nỗi muôn đời gió mưa sầu thảm Lạnh lùng xô ký ức ngã nhào Cọng rơm vàng như chút nắng hanh hao Cứ héo hắt đi về những giấc mơ thảng thốt Chỉ một tiếng chim chiều cũng làm tôi giật thột Tình yêu em chưa cổ tích bao giờ!