
Một chiều tôi vừa đến, em đứng bên hàng hiên dưới trận mưa đầu mùa. Đầu trần không đội nón, mang áo mưa thì quên ướt lạnh run cả người. Muốn mượn em chiếc khăn lau bụi mưa bám mặt mà ngại không dám hỏi. Ngại vì chưa ngỏ ý, chưa biết chưa lần quen, thân lại không mấy thân. Đành lặng yêu chẳng nói, nên đứng ngâm mình trong nước lạnh mưa đầu mùa. Để mặc cho ẩm ướt, hơi ấm không làm khô ở làn da thịt người. Thế rồi như khiến xui em nhìn tôi ái ngại chào hỏi cho đúng lệ. Rồi hiểu nhau từ đấy, thân thiết nhau từ đấy, khen mượn em cũng trao Phố mưa chiều nay vắng buồn. Phố mưa lùa qua ngõ hồn. Đường mưa ngập lối, người không buồn tới có riêng em và tôi Mấy ai mà không yếu mềm? Lúc bên người con gái đẹp. Chẳng yêu chẳng mến, chẳng mang tình đến hiến dâng cho người yêu. Chẳng hiểu mưa chiều ấy, mưa có hay gì không có cảm thông được gì? Đành rằng mưa lạnh chứ, nhưng sánh mưa và tôi muốn hỏi ai lạnh lòng? Biết rằng em sẽ đi khi trận mưa đã tàn, vội vàng em khẽ bảo: Trời tạnh mưa rồi đó, phố xá vui lại vui em về quên chiếc khăn.