
Êm như tiếng hát thơ dại ngày đó Tơ vương tóc rối êm đềm ngày qua Hương xưa nhớ mãi ngây dại chiều đó Dù thời gian đi hương sắc phai tàn Dư âm tiếng nói êm đẹp ngày đó Đôi môi bối rối ru tình vào thơ Bên nhau ánh mắt quên đời sầu đắng Cuộc tình thương đau sao cứ nữa vời Để người còn hát cho nhau chiều nào Dù tình đã phải quên đâu người cũ Dù người nay đã xuôi theo dòng đời Cuộc tình thoáng xa mang sầu ngẩn ngơ Để người còn hát quên đi ngày buồn Cuộc tình khuất xa, trôi theo ngày tháng Lạnh lùng bao cánh chim bay về ngàn Còn đây xót xa biết chăng người ơi Đêm nghe tiếng hát cho người thầm nhớ Khơi xa sóng vỗ khơi hoài niềm mơ Ôi em đã mất theo ngàn trùng sóng Để lại cho nhau nỗi nhớ vô vàn.